
Đó là sự thật. Bạn không thực sự biết là mình đang sở hữu điều gì cho đến khi điều ấy mất đi.
Vào những khoảnh khắc ít mong đợi nhất, một điều gì đó hay ai đó bỗng dưng xuất hiện để đánh bật bạn ra khỏi trò chơi của mình kèm theo những thách thức. Và, nếu bạn lùi một bước để suy nghĩ về thử thách thay vì bước tới để đương đầu với nó, chính cái cách mà bạn phản ứng và những hệ quả đi kèm với nó sẽ không những thay đổi quá trình của những gì bạn đang làm mà còn khiến cho bạn có nhận thức rõ hơn, vững vàng hơn trong đời sống.
Chúng tôi sống trong một cộng đồng chung cư với một số tiện nghi, trong đó có một khu vườn chung. Trong 9 năm qua, chồng tôi và tôi phụ trách khu vườn một cách không chính thức. Cách đây vài năm, sau nhiều lần thất bại trong việc trồng cà chua, nhóm người làm vườn của cộng đồng đã họp lại và quyết định thay đổi mục đích của khu vườn từ việc trồng vài loại rau có sẵn trong siêu thị và ở khu chợ của những người nông dân ở gần đó sang trồng các loại thảo mộc và hoa, để cung cấp cho tất cả mọi người trong cộng đồng, cho dù họ có làm việc ở vườn hay không.
Đó là một quyết định đúng. Bằng cách thực hiện sự thay đổi này, mọi người trong cộng đồng đã có các loại thảo mộc tươi, được trồng hữu cơ để nấu ăn và hoa để cắt. Chúng tôi đã trồng cây hương thảo, xạ hương, rau oregano, ba loại bạc hà, hai loại ngải đắng, rau thơm, chanh, sả, hẹ, ớt ngọt và ớt cay, húng quế, rau thì là, tiểu hồi. Trong khu vườn hoa để cắt, chúng tôi có một hàng tuyệt đẹp hoa cúc Shasta, ngải đắng Nga, cây phòng phong, cúc đồng tiền, một bụi hoa bươm bướm hấp dẫn để yểm trợ cho việc thụ phấn, cúc vạn thọ, cúc yarrow ba màu, một tá bạc hà đông nam Á các màu khác nhau, hoa mồng gà, hoa thủy tiên, và vài chục cây hoa khác. Luôn luôn có thứ gì đó để cải thiện một bữa ăn hay cắm một bình hoa.
Sau đó, vào một dịp cuối tuần khi chúng tôi đi vắng, một người nào đó trong cộng đồng đã đến, không xin phép, và đào các loại thảo mộc và hầu hết hoa lên để trồng cà chua.
Chín năm làm việc cẩn thận đã bị phá hủy. Khu vườn thảo mộc đã biến mất.
Những gì người này làm một cách bất cẩn làm tổn thương tất cả những người đã từng làm việc trong khu vườn, cùng với tất cả những ai đã từng nấu một bữa ăn bằng các loại thảo mộc chúng tôi trồng hay cắt một vài cành hoa để cắm trên bàn của họ.
Chúng tôi rời đi vào cuối tuần kế đó, vì chúng tôi đã có kế hoạch đi xa và cũng vì tôi không thể ở nhà khi trong lúc này,tôi cần thời gian để suy nghĩ về ý nghĩa của khu vườn đối với tôi.
Bài hát hit của Joni Mitchell trong thập niên 1970, “Big Yellow Taxi” cứ văng vẳng trong đầu tôi, đặc biệt là câu: “Bạn không biết mình đang có cái gì cho đến khi cái ấy mất đi…”
Và, tôi đã không biết. Tôi đã không thực sự nhận thức được tầm quan trọng của điều mà mình đang có, cho đến khi điều ấy ra đi.
Trong suốt thời kỳ làm vườn, chồng tôi và tôi, cùng với những người làm vườn khác của cộng đồng, dành tất cả những ngày cuối tuần để nhổ cỏ, cắt tỉa, thu hoạch một chút ở chỗ này và chỗ kia, và trồng lại những cây đã chết. Vào mùa đông, chúng tôi làm việc cùng nhau để dọn sạch những luống đất của các loại cây chỉ sống trong một năm, cắt giảm các cây lâu năm và lên kế hoạch sắp tới cho khu vườn.
Trong khi chúng tôi đi khỏi vào cuối tuần kế tiếp đó, tôi có thời gian để nghĩ về những gì đã xảy ra. Tôi ngạc nhiên nhận ra rằng tôi thường xuyên dành thời gian ở trong vườn mỗi ngày. Nhổ cỏ và cắt thảo mộc cho bữa tối là cách tôi chuyển đổi từ những yêu cầu của công việc sang sự yên tĩnh nơi nhà mình.
Tôi cần khu vườn hơn là nó cần tôi. Và bây giờ nó đã biến mất.
Người ta nói rằng không ai có thể lấy cắp niềm vui của bạn. Điều này không đúng.
Tôi đã không hiểu được bao nhiêu niềm vui tôi có được từ khu vườn hay làm thế nào mà nó đã giúp neo giữ cuộc đời tôi. Dù sao thì, cái mà tôi hiểu, là tôi cần phải tìm một niềm vui mới vừa an ủi tôi, vừa giúp tôi có được sự bình tĩnh từ cuộc sống của một nhà văn/giáo viên trong công việc đến cuộc sống trong gia đình của một người vợ, mẹ và bà.
Tôi chưa tìm thấy một niềm vui mới hay một cầu nối mạnh mẽ hơn để nâng đỡ tôi từ vai trò này sang vai trò khác, nhưng tôi đang làm điều đó. Và, không, tôi không xây dựng lại khu vườn. Đây là lúc để đào sâu hơn một chút, để hiểu những nhu cầu của bản thân tôi tốt hơn một chút, và trở nên không chỉ có nhận thức rõ hơn mà còn có trách nhiệm hơn với niềm vui của chính mình… một niềm vui mà không ai có thể lấy đi một cách dễ dàng.
Nguồn bài viết: https://www.psychologytoday.com/intl/blog/shifting-forward/201907/can-someone-steal-your-joy
Tác giả: Carrie J Knowles
Người dịch: Phương Anh Nguyễn
Edit: Nguyễn Thị Bích Ngọc